Tiêu hồn Hoa Nguyệt Dạ
Phan_15
Hoa Nhiễm nằm ở trên người của Nguyệt Vô Phong, buồn buồn nói, "Tướng công, ngươi thành thật nói với ta đi, ngươi cùng, ngươi cùng Mặc Vương Gia đó có phải đã từng, đã từng. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong chợt vỗ lên trán nàng, "Tướng công của ngươi còn không đến nỗi đi thích một nam nhân. Chẳng qua người này đã từng. . . . . ."
Thì ra là Mặc Thiếu Dư lớn hơn Nguyệt Vô Phong ba tuổi.
Lúc Nguyệt Vô Phong mười tuổi, Mặc Thiếu Dư mười ba tuổi. Ở trong hoàng thành, những đứa bé đều đặc biệt nhạy bén, tuổi còn nhỏ, cũng đã vô cùng hiểu chuyện. Hai người bọn họ thuở nhỏ qua lại thân thiết, bởi vì bọn họ đối với quyền lực hoàng gia cũng không có hảo cảm. Mỗi lần Nguyệt Vô Phong hỏi Mặc Thiếu Dư thích cái gì, Mặc Thiếu Dư luôn trả lời: ngươi.
Khi đó Nguyệt Vô Phong không hiểu việc này, chỉ biết có tình yêu nam nữ, nhưng không biết Nam nhân mến Nam nhân.
Mặc Thiếu Dư đặc biệt yêu thích Nguyệt Vô Phong, Nguyệt Vô Phong không có bao nhiêu cảm giác, nhiều lắm chỉ xem hắn là một đại ca ca tốt nhất. Mặc Thiếu Dư tác phong nhanh nhẹn, tao nhã lịch sự, mười ba tuổi đã trở thành đối tượng ái mộ của các đại danh viện trong Kinh Thành.
Hôm đó sinh nhật mười ba tuổi, Mặc Thiếu Dư uống một chút rượu, say khướt, lôi kéo Nguyệt Vô Phong thổ lộ với hắn, thậm chí tới trong khu rừng nhỏ cưỡng hôn hắn. Không có bất kỳ màn hôn dạo đầu, Nguyệt Vô Phong còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, tiếng gió nổi lên nhè nhẹ, tiết thu nóng bức, mùa hè muộn vừa đi qua. Hôm đó trời đêm rất đẹp, sao rất sáng.
Lúc Nguyệt Vô Phong bị hôn, trong lòng không có sợ hãi, nhưng có cảm giác tội ác. Hắn phản kháng, sau đó phát hiện Mặc Thiếu Dư lấy ra một quyển bí tịch, bí tịch luyện công song nam. Ở trong danh sách, vẽ hai người nam tử phơi bày các loại tư thế thân mật, rốt cuộc Nguyệt Vô Phong hoảng sợ, liều mạng trốn thoát.
"Như vậy thôi sao. . . . . ." Hoa Nhiễm thấy Nguyệt Vô Phong thật lâu không nói thêm gì nữa, liền hỏi tiếp.
"Chỉ như vậy. . . . . ." Nguyệt Vô Phong cúi đầu nhìn nàng, "Nếu không ngươi cho rằng còn phải như thế nào?"
"Thật may, thật may a, ta rất sợ, lúc đó ngươi sẽ thích hắn, sau đó sẽ tiếp tục làm gì, sau đó tình chưa dứt, sau đó ngươi sẽ bỏ ta, cùng người nam nhân kia chạy trốn"
"Hoa hoa, ngươi bệnh cũng không nhẹ."
Hoa Nhiễm nhìn Nguyệt Vô Phong hồi lâu mới nói thật nhỏ, "Thì ra trải qua đoạn thời gian kia, ngươi đối với chuyện này bình tĩnh như thế, nhưng vì sao tiểu Vương Gia người ta coi trọng ngươi như thế, thậm chí càng lấn sâu tới, đúng rồi, chuyện thân phận của ngươi, kể cặn kẽ một chút, tiếp tục nói."
Chương 50:
"Mười ba năm trước, Thất Vương gia đoạt ngôi, Đương Kim Hoàng Đế truy đuổi chiến đấu giành thắng lợi. Hôm qua hoàng thượng tới, chính là hắn ra lệnh cho nên không có ai tới quấy rầy chúng ta động phòng. Bởi vì hắn không biết đưa cho ta thứ gì, ta liền nói, chỉ cần thanh tịnh. . . . . "
"Đương Kim hoàng thượng cũng. . . . . . Oa, cái lão đầu vô cùng có khí phách, oa. . . . . ." Đầu bị đánh, bịt đầu tiếp tục nghe.
"Năm đó vì cướp lấy quyền lực, các phe phái đấu nhau, ngoại trừ phụ thân ta và Tam vương gia còn ở lại, những Vương Gia khác hiện tại cũng không có ở đây, trận chiến năm đó không phải ra đi, thì cũng bệnh chết." Nói đến đoạn thời gian này, trong lòng Nguyệt Vô Phong thật sự có chút sầu não, "Lúc đầu, cha ta vì không cuốn vào giữa các phe phái, nên muốn rời khỏi. Hoàng thượng liền ban cho họ ‘Nguyệt’ này."
"Thì ra ngươi là hoàng thân quốc thích."
"Chuyện lần đó, Mặc Thiếu Dư làm đối với ta, ta thật sự không có cảm giác gì, có lẽ do ta quá nhỏ, có lẽ khi đó thật sự có cảm tình đối với hắn, không cho loại thân cận này có gì sai trái."
"À?" Hoa Nhiễm mở to mắt, trong mắt đều là ghen tức.
"Sau chuyện kia, ta không chơi với hắn, thậm chí không nói chuyện với hắn, ngay cả hắn đưa cái gì cũng vứt lại" Nguyệt Vô Phong thở dài một hơi, "Ta theo cha ta đi Giang Nam, cha ta dựa vào quan hệ buôn bán, chúng ta cũng quên mất thân phận của mình"
Hoa Nhiễm ôm mặt của hắn hỏi, "Tướng công, ngươi. . . . . . Ngươi thích nam nhân?"
"Ngươi nói ta cưới người nào?"
"Bịt tay trộm chuông?" Trong mắt Hoa Nhiễm có lệ.
Một dấu đỏ xuất hiện trên cái trán Hoa Nhiễm, Nguyệt Vô Phong cũng nhịn không được, hướng nàng hét lớn một tiếng, "Ngươi nói nhảm nữa, ta đem ngươi treo ngược lên"
"Ô ô. . . . . ." Hoa Nhiễm nức nở, ôm Nguyệt Vô Phong chặt hơn, "Ngươi là của ta."
"Mặc dù nói, đến gần quyền lực, đứa bé mauhóng trưởng thành, nhưng ngươi biết không, khi đó ta vẫn rất trẻ con, một đứa bé mười tuổi đến Giang Nam liền buông thả rồi, ngày ngày quấn Lỗ bá, còn có một chút nhìn người hiền lành muốn ức hiếp. Đối mặt những người khác càng thêm kiêu ngạo, tính khí rất cổ quái. Đối với đứa bé cùng lứa tuổi, không quá chào đón, cho dù là con trai hay con gái, cảm giác bọn họ đối với ta sẽ có ý nghĩ khác." Nguyệt Vô Phong để mặc cho có Hoa Nhiễm ôm, chăm chú nhìn nàng, "Nếu không phải ngươi xuống tay với ta, ta cũng không biết ta còn phải đợi bao lâu."
"Phốc. . . . . ." Hoa Nhiễm đột nhiên bật cười, không khỏi có cảm giác rất vui vẻ.
"Chúng ta gặp nhau là một loại duyên phận, thỉnh thoảng suy nghĩ một chút chúng ta quen biết rồi yêu nhau, thật sự giống như rất cẩu huyết, nhưng ta thừa nhận, ta thua, không phải thua bởi vì có trách nhiệm với ngươi, không phải thua bởi vì lúc đó ngươi hạ thuốc ta, ta thua bởi ngươi, trong tay ngươi, Hoa Nhiễm." Hắn thân mật gọi nàng, nhìn ánh mắt to tròn của nàng dâng lên sương mù mông lung, cứ như vậy thẳng tắp hôn lên.
Hoa Nhiễm cúi đầu rên rỉ lên một tiếng, cả người cũng mềm nhũn trên người của hắn, hai tay của nàng nắm chặt hơn, "Nguyệt Vô Phong, ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta, cả đời này, kiếp sau, ta muốn ngươi phải xác định, ngươi không đi được".
Dùng sức hôn, dùng sức đến sắp hít thở không thông, rốt cuộc Nguyệt Vô Phong buông Hoa Nhiễm ra, hắn thân mật thổi mạnh cái mũi của nàng, "Đứa ngốc, ngươi không tin tưởng nam nhân của ngươi sao?"
"Ta tin a, nhớ kỹ, không cho treo ta ngược lên đánh nha. Hỏi một câu nữa, ngươi đã từng thật thích nam nhân sao?"
Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong nhăn lại, lông mày nhướng lên, vươn tay ra xuống tay không lưu tình, nhéo ở phần eo của nàng, in lại mấy dấu tay, "Thật là không ngoan gì hết, hiện tại nhất định phải đem ngươi treo ngược lên đánh, nhưng mà chúng ta làm chuyện này trước." Bàn tay hắn dò vào trong cái yếm của nàng, nắm hai con thỏ trước ngực nàng, "Ngày mai ăn một ít thứ để bồi bổ nơi này, cảm xúc sẽ tốt hơn nha. Đúng rồi, nơi này không có nam nhân, cho nên nếu ta thích nam nhân liền bị thua thiệt."
Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, lại đặc biệt là trẻ tuổi nhiệt huyết, dễ dàng động tình, khó khăn tắt lửa. Hoa Nhiễm bị Nguyệt Vô Phong chạm vào, cũng đã sớm thở gấp liên tiếp. Vốn tưởng rằng Nguyệt Vô Phong sẽ đối đãi nàng như tối hôm qua, nhưng Nguyệt Vô Phong thật sự đem lấy hai tay của nàng buộc lại, ném tới trên giường, quần áo tả tơi không chịu nổi.
Hoa Nhiễm khó nhịn lửa dục, lắp bắp nói, "Nguyệt Vô Phong, ngươi, ngươi sẽ không thật muốn đánh ta chứ?"
"Ngươi cứ nói đi?" Nguyệt Vô Phong cười tà một tiếng, từ góc độ của Hoa Nhiễm nhìn sang, giờ phút này Nguyệt Vô Phong thật là vô cùng rối tinh rối mù, đường cong chiếc cằm xinh đẹp, nở nụ cười phong tình vạn chủng như vậy, không được, đã phun máu rồi.
Chương 51:
Không biết từ nơi nào, Nguyệt Vô Phong tìm một nhánh trúc lớn bằng cái ngón cái, ở trong tay vuốt vuốt, thuận tiện nhìn về phía Hoa Nhiễm, cười âm hiểm "Suy nghĩ hiểu rõ chưa?"
"Ta không hiểu." Hoa Nhiễm nói thật, mắt nhìn chằm chằm nhánh trúc, lộ ra cảm giác sợ hãi.
"Chát. . . . . ." Một tiếng, nhánh trúc đánh lên bàn chân Hoa Nhiễm, "Có hiểu hay không."
"Ô ô. . . . . . Ha ha. . . . . ." Thật ra Hoa Nhiễm rất sợ nhột, đặc biệt là lòng bàn chân, nhánh trúc này đánh lên, vừa tê dại, vừa nhột, vừa buồn cười vừa muốn khóc, hết sức khó chịu.
Nguyệt Vô Phong thấy nàng không nói, lại tiếp tục đánh vào, nhánh cây nhỏ đánh lên không quá đau, cũng không quá nhẹ, thỉnh thoảng đánh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gãi, Hoa Nhiễm đột nhiên phát hiện mặc dù hết sức khổ sở, nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Ở một chỗ cũng rất cần hắn an ủi.
Nàng xấu hổ nghĩ, chẳng lẽ mình có khuynh hướng thích ngược đãi?
Ánh mắt Nàng nhìn Nguyệt Vô Phong, "Ô ô a a" rên rỉ, tròng mắt mê hoặc làm cho người ta cảm thấy nàng rất đáng thương.
Rốt cuộc, Nguyệt Vô Phong không đành lòng, nhưng hình như chưa hết giận, cầm nhánh trúc quật mạnh lên cái mông của nàng, sau đó ném nhánh trúc, tháo sợi dây trên tay nàng, nhẹ nhàng chậm rãi nói với nàng, "Tiểu nha đầu, không phải ta đã nói cho ngươi biết, ta rất yêu ngươi sao, ta không thích nam nhân, cũng không ưa thích những nữ nhân khác, chỉ thích ngươi!"
Hoa Nhiễm cười hắc hắc, thầm nghĩ, nhịn một chút vẫn có giá trị.
"Tới đây, để vi phu xem một chút, nơi trắng mềm kia có phải sưng đỏ lên hay không " Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng nói xong, giọng nói vô cùng nhu hòa, lại làm cho cả khuôn mặt Hoa Nhiễm đều đỏ, lời này rốt cuộc được xem là mập mờ, hay là. . . . . .
Nàng không nhịn được che cái mông của mình lại, "Ô. . . . . . Thật đau, Nguyệt Vô Phong, ngươi thật tàn nhẫn."
"Ai bảo ngươi không ngoan!" Tay Nguyệt Vô Phong vừa vỗ nàng, vừa rước lấy cái miệng nàng, sau đó trực tiếp đem y phục của nàng xé rách, đối với nàng giở trò, Hoa Nhiễm than nhẹ, "Ta hiện tại vô cùng khó chịu, vô cùng khó chịu, ta cảm giác mình một con Gà nhỏ, bị ngươi ăn hết."
"Chẳng lẽ ngươi muốn bị những nam nhân khác ăn?" Nguyệt Vô Phong đè ở trên người của nàng, gặm cổ nàng, thuận tay vuốt vuốt cái mông nàng, chút nữa bôi thuốc cho ngươi, "Nhanh như vậy liền chuẩn bị tốt rồi. . . . . . Tiếp tục. . . . . ."
"Ô ô. . . . . . Bây giờ còn là ban ngày. . . . . . Chúng ta như vậy không được." Hoa Nhiễm nhắm mắt lại, đang hưởng thụ cảm giác vui thích, mới sâu kín thoát ra những lời này.
"Vậy cũng tốt, ta đi nha. . . . . ." Nguyệt Vô Phong giả vờ muốn đứng lên.
"Đợi chút á..., ta. . . . . . Ta. . . . . ." Hoa Nhiễm da mặt mỏng, không biết nên biểu đạt thế nào.
Nguyệt Vô Phong hài lòng, tiếp tục co rút, vuốt ve trên thân thể Hoa Nhiễm, hắn mút đầy dấu đỏ, mang theo cảm giác thỏa mãn và cảm giác tự hào của nam nhân, cho đến khi khoái cảm lại tới đỉnh.
Hai người nằm xuống nghỉ ngơi hồi lâu, Nguyệt mẫu liền phái nha hoàn tới mời bọn họ đi ăn cơm. Kích tình đi qua, Hoa Nhiễm mới đỏ mặt nói, "Vô Phong, ngươi nói, mẹ có mắng ta hay không"
Đúng vậy, nào có ban ngày làm loại chuyện này nha.
"Sẽ không, mẹ ước gì ngươi sớm một chút sinh tôn tử cho người." Nguyệt Vô Phong nhún vai một cái, nhìn thấy Hoa Nhiễm còn bĩu môi, liền tiến lên hôn nàng một cái, dụ dỗ nàng, "Hoa Nhiễm, mình vẫn còn trẻ, ta muốn chăm sóc ngươi, sinh con lại đau như vậy, chờ ngươi muốn sinh rồi nói, không vội."
Thật ra lời nói rất đơn giản, nhưng Hoa Nhiễm nghe được trong lòng ấm lên, cười ngây ngô.
Trong lúc ăn cơm, Nguyệt mẫu nói, "Xem vợ chồng các ngươi ân ái như vậy. . . . . ." Mặt Hoa Nhiễm đỏ lên, len lén liếc sắc mặt không đổi của Nguyệt Vô Phong một cái, gắp một chút món ăn bỏ vào trong chén Hoa Nhiễm, "Ta cũng tùy ý các ngươi thôi, nhưng cho dù gia nghiệp Nguyệt phủ khổng lồ, cuối cùng miệng ăn cũng lở núi. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong xoa xoa tay Hoa Nhiễm, ngón cái ở trong bàn tay của nàng vẽ các vòng tròn, rõ ràng có ý, hắn liếc nhìn Nguyệt mẫu một cái, giống như giận nhưng không phải giận, "Mẹ, mẹ vẫn không tin con trai của mẹ? Chẳng qua con trai của ngươi thành thân, ngươi cũng không cho con trai của ngươi buông lỏng mấy ngày một chút?"
Nguyệt mẫu cũng không có ý chỉ trích, thấy thái độ của Nguyệt Vô Phong, cũng cảm thấy lúc này mình không nên nói chuyện này, không khỏi nói, "Phong nhi, mẹ không phải ý này. . . . . . Chẳng qua mẹ sợ ngươi trở nên ăn chơi"
Nguyệt Vô Phong cười nhạt, "Mẹ, bản tính của con trai ngươi, ngươi không còn rõ ràng sao, hiện tại đã thành thân, càng thêm chững chạc hơn so trước kia." Thấy thần thái mẹ ngầm cho phép, lại tiếp tục nói, "Mẹ, đừng xem thường con trai của ngươi, bây giờ ta đang ở trong nhà nhàn nhã, chuyện nơi Kinh Thành đã sớm chuẩn bị xong, đúng rồi, còn có cửa hàng bên Thẩm Dương cũng đã khai trương hôm qua."
Hoa Nhiễm sợ ngây người, thì ra trượng phu của nàng là người lợi hại như vậy, nàng nhìn thoáng qua trong mắt Nguyệt Vô Phong có chút đắc ý, đây chính là phong thái thành công a. Làm việc lúc nào, nàng không một chút hay biết.
"Thật?" Khuôn mặt Nguyệt mẫu nhíu lại, bình thường không thích thể hiện sắc mặt, vậy mà hôm nay nụ cười trên mặt nở rộ, nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Phong.
"Đúng vậy, tự ta không đi làm, nhưng đầu óc có thể chỉ huy người khác. Những năm này, con trai của ngươi thỉnh thoảng chạy ra bên ngoài, việc làm không coi là nhiều, nhưng cũng nuôi dưỡng được một số thủ hạ trung thành và thông minh nha."
"Có con như thế, không uổng công cuộc đời này a." Nguyệt mẫu thực lòng tán dương, ánh mắt nhìn về phía Hoa Nhiễm càng thêm hiền lành, trong lòng thầm nghĩ, may mắn cưới thê tử, hiện tại chỉ ngóng trông sinh tôn tử, cùng hưởng an nhàn. Hưởng thụ phúc lành, "Đúng rồi, các ngươi dùng xong bữa, trở về phòng thôi. . . . . ."
Chương 52:
Trăng mật của vợ chồng son luôn giống như đường trong lọ mật, dính như keo như sơn, cả ngày quấn lấy nhau. Một tháng trôi qua rất mau.
Một ngày, Nguyệt Vô Phong đã hỏi Hoa Nhiễm, "Hoàng thượng muốn ta vì triều đình ra sức, nhưng ta từ chối, ngươi cảm thấy cách nghĩ của vi phu đúng đắn hay không?"
Hoa Nhiễm vì chính nghĩa nói, "Đương nhiên là không đúng đắn, đại trượng phu phải lấy quốc gia xã tắc làm trọng, tạo dựng sự nghiệp, đền đáp quốc gia, coi như chết trận ở sa trường, da ngựa bọc thây cũng không uổng nam nhi thân cao bảy thước. . . . . ."
"A" Nguyệt Vô Phong cảm động, "Ta dù đầu rơi máu chảy, tự mình đến sa trường, cùng kẻ địch chém giết. Thì ra là như vậy."
Trong lòng đấu tranh thật lâu, Hoa Nhiễm mới ngẩng đầu lên, buồn buồn nói, "Ta không bỏ được, nếu như không đi chiến trường, chính là tham chính, nhất định sẽ rất bận, bận đến không có thời gian để ý tới ta. Hay là làm thương nhân đi, để cho ta làm một tiểu quý phụ, ngươi đi đâu, ta cũng đi theo tới, mặc dù ta rất giống da trâu"
"Đứa ngốc. . . . . ." Nguyệt Vô Phong gõ lỗ mũi Hoa Nhiễm một cái, vẻ mặt nghiêm túc, "Thật ra ta còn chưa từ chối, từ nhỏ ta đọc thuộc các loại binh pháp mưu lược, hiểu được mưu lược, kế sách, tập võ luyện ngựa, những năm gần đây, cha ta để cho ta giao thiệp với quan trường . . . . . ."
Nam nhân của ta có dã tâm có khát vọng, Hoa Nhiễm nghĩ như vậy, khuôn mặt cương nghị anh tuấn của hắn, ở trong mắt của nàng càng thêm vĩ đại, nhưng cũng làm cho tâm thần nàng cảm thấy có chút thấp thỏm.
Nguyệt Vô Phong nhìn thấy ánh mắt Hoa Nhiễm lộ ra sợ hãi, hơi cười, "Hoa Nhiễm, ngươi sợ cái gì, bộ dáng tướng công của ngươi, còn chưa trải qua chuyện kia sao? Cha ta cũng không phải thật muốn cho ta tham chính, chẳng qua cho ta theo đuổi lý tưởng khi còn bé mà thôi. Hôm nay đã buông tay, vì sao còn phải quay lại"
"Nếu như ngươi thật thích, ta ủng hộ ngươi. . . . . ."
"Hiện tại các phe phái tranh nhau hết sức nghiêm trọng, chẳng qua hoàng thượng coi trọng lập trường của ta mà thôi, không có gì khác, nếu thật sự đi đến bước này, có thể ta sẽ ra mặt, nhưng mà hôm nay bọn họ chấp nhận cảnh thái bình giả tạo, chúng ta cứ để tùy ý bọn họ đi. Đúng rồi, hôm nay ở Tô Châu, chúng ta lại có một cửa hàng khai trương, có phải nên đi ăn mừng hay không?" Nguyệt Vô Phong dời đề tài, cười tà một tiếng, hướng trên mặt Hoa Nhiễm sờ soạng một cái.
Lúc này, gia nhân cầm một phong thư tới, "Thiếu gia, thư của ngài."
Nguyệt Vô Phong cho là tin bình thường, đang muốn để qua một bên cùng Hoa Nhiễm đùa giỡn vài câu nhưng Hoa Nhiễm thoáng nhìn thấy hai chữ "Tâm Hương" ở trong mắt của nàng vô cùng lớn, nàng phồng lên miệng nói, "Các ngươi còn có liên lạc! !"
"Không có." Trong lúc Hoa Nhiễm muốn cướp đoạt trước phong thư này, Nguyệt Vô Phong cười giảo hoạt, trong mắt như có tia ranh mãnh, thỉnh thoảng khiến Hoa Nhiễm ăn chút giấm cũng không tồi, "Nếu là thư của ta, phải để ta mở, đây là riêng tư của ta nhé."
"Cha ta và mẹ ta nói, giữa phu thê không có riêng tư ." Hoa Nhiễm oán hận nói, nhìn bộ dáng Nguyệt Vô Phong muốn tiến lên giành lấy.
Rốt cuộc vợ chồng son náo đủ rồi, cũng mở thư ra.
Vô Phong:
Ta không nên tới tìm ngươi, nhưng Giang Nam lớn như vậy, ta cũng chỉ có tin tưởng ngươi. Chuyện Nhị muội và Tam đệ của ta, có thể trước kia ngươi cũng đã phát hiện, thế nhưng lần lại bị phụ thân phát hiện, phụ thân rất tức giận, tức giận thật nghiêm trọng, ngã bệnh không dậy nổi. Tính khí Nhị muội quật cường, lôi kéo Tam đệ bỏ đi, mà Tam đệ chuyện gì cũng nghe nàng. Loại chuyện không tốt như vậy lộ ra, cho nên không biết làm thế nào để đi tìm bọn họ.
Mẹ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, hôm nay ta bị tổn thương, cũng không tiện trở về, ta hi vọng ngươi có thể thỉnh thoảng thăm cha mẹ của ta một chút, khuyên lơn một chút, Nhị muội và Tam đệ hai người đã đến Tô Châu, ta không nói với người nhà, hi vọng ngươi có thể giúp ta chuẩn bị. Ta biết rõ nếu tặng quà cho ngươi, sẽ làm ngươi mất hứng, thế nhưng chuyện lớn như vậy muốn ngươi giúp một tay, lại không bày tỏ một chút, lương tâm ta cảm thấy không yên, vì vậy toàn bộ nhà trọ của Tô gia ở Tô Châu đóng cửa, dùng cái này báo đáp.
Hoa Nhiễm há mồm, chẳng qua lặp lại câu này, "Xong rồi, xong rồi. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong nhìn nàng một cái, chỉ nói, "Hai người này thật sự có dũng khí"
"Đâu chỉ có dũng khí, aiz, đoạn thời gian trước lúc nhìn thấy bọn họ. . . . . . Khi đó ta có chút khó chịu, cảm giác tình yêu loạn luân không coi là gì, bây giờ suy nghĩ một chút, ta đang lo lắng cho bọn họ"
"Chúng ta cũng đi Tô Châu thôi. Thiếu đi đối thủ mạnh mẽ Tô gia, cửa hàng của chúng ta ở Tô Châu cũng nổi tiếng thiên hạ rồi."
"Đi giúp bọn họ sao?"
"Ngươi cảm thấy hai người bọn họ cần ai giúp? Hoặc là cần người nào khuyên, chúng ta muốn làm chính là xem bọn họ có tốt hay không mà thôi. . . . . ."
Chương 53:
"Cái gì, ngươi muốn đi Tô Châu?" Nguyệt mẫu nhìn Nguyệt Vô Phong một cái, trong mắt kinh ngạc.
Nguyệt phụ ở một bên phe phẩy cây quạt, vừa thưởng thức trà, "Nghĩ xong?"
"Nghĩ xong." Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt trả lời.
Hoa Nhiễm đứng ở một bên không biết ý nghĩa, chỉ biết Nguyệt phụ nói một câu, "Ngươi lựa chọn việc ngươi thích làm, cha tin tưởng ngươi."
Nguyệt Vô Phong liền bắt đầu bảo gia nhân thu dọn đồ đạc, còn mình dẫn Hoa Nhiễm đi thăm Tô phủ, an ủi hai người già Tô gia một chút, hắn biết trong nhất thời, hai người già Tô gia tất nhiên không tiếp nhận nổi, vì vậy cũng không nói vấn đề này, chỉ nói mình muốn đi ra ngoài một thời gian, tới thăm bọn họ một chút. Mặc dù không làm được thân gia, mình cũng có thể làm nghĩa tử của bọn họ.
Vào lúc này, hai người già Tô gia thích thú đồng ý, thu nhận con trai, còn dẫn theo cô con dâu, thật là phúc khí. Thì ra ngăn cách hoàn toàn biến mất, Tô mẫu còn kéo tay Hoa Nhiễm lẩm bẩm, Hoa Nhiễm được yêu mà lo, mới chỉ hơn một tháng, thái độ của lão nhân này đối đãi với nàng tưởng như là hai người nha.
Nguyệt phủ ở một dãy Chiết Giang Hàng Châu, cách Tô Châu cũng gần, chừng mười ngày đường là có thể đến. Lúc đi vẫn mang theo thần đèn, còn muốn bỏ vào tầng sâu nhất trong túi, tránh cho hắn thỉnh thoảng ra ngoài phá hư không khí mập mờ giữa phu thê.
Hoa Nhiễm trong xe ngựa lắc lư, định vùi ở trong ngực Nguyệt Vô Phong, nghe hắn nói một chút chuyện lạ. Càng thêm mong ngóng xem cảnh đẹp trên có Thiên đường, dưới có Tô Hàng, Tô Châu là thế nào một phen.
Nguyệt Vô Phong nói, "Hàng Châu cũng không kém hơn so Tô Châu, vùng đất lành lắm cá nhiều thóc, khắp nơi phong tình vô hạn"
"Aiz, đều rất đẹp. Nước sông Giang Nam trong suốt, bờ đê cỏ xanh xanh um, non sông tươi đẹp kiều diễm, so với Phương Bắc thô cuồng, tự nhiên là thú vị, hơn nữa Giang Nam nuôi dưỡng nhân tài, quả thật rất thích ý. Trước kia ta cũng ở Đại Tây Bắc một thời gian ngắn, giống như bị phơi than đá, có lúc mất nước, hơn mười ngày cũng không có tắm rửa được, những ngày đó. . . . . ."
Thật ra thì Giang Nam hay cảnh đẹp gì, chỉ cần được cùng người yêu chung một chỗ, cười nhạt bụi hồng, cuộc sống cũng đã thấy ấp áp vui say.
"Tại sao cha mẹ ngươi lại để cho một nữ nhân như ngươi đi lung tung?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian